Tình yêu bắt đầu bằng nụ cười...
Lớn lên bằng nụ hôn...
Kết thúc bằng nỗi đau...
Và ra đi bằng những giọt nước mắt...
......
Có những nỗi buồn không bao giờ nguôi...
Có những nỗi nhớ cứ giữ mãi trong lòng...
Có những nỗi đau không bao giờ ngừng lại...
Và cũng có những giọt nước mắt không bao giờ ngừng rơi...
......
Cố gượng cười để không ai biết mình buồn...
Cố gượng nhớ để hình bóng ai kia phai nhạt theo năm tháng...
Cố gượng đau để trái tim không biết khóc...
Cố gượng khóc để nỗi đau chôn sâu vào tim...
Và cố 1 mình bước trong mưa,để vị mặn của nước mắt hòa với vị ngọt của cơn mưa,mong cơn mưa có thể xóa nhòa nỗi đau trong lòng...
.......
Một người ra đi vội vàng...sẽ có một người ở lại với nỗi đau...
Một người buông tay...sẽ có một người gục ngã...
Một người vui...đâu đó sẽ có một người buồn...
Một người cười... không biết rằng có một người đang khóc...
Một người cố quên đi tất cả...một người cứ đong đầy nỗi nhớ...
Một người hạnh phúc với tình yêu mới...ở nơi xa lắm sẽ có một người đau khổ và mong người kia luôn mỉm cười thật hạnh phúc...
.......
Phải tập quên đi 1 người không còn yêu mình nữa...
Phải tập chịu đựng nỗi đau trong cô đơn...
Phải tập quên đi sự quan tâm của ai đó hằng ngày...
Phải tập quên những dòng tin nhắn thật dễ thương,những cuộc nói chuyện qua điện thoại hằng đêm với ai đó...
Phải tập nén nỗi đau để cố quên 1 người...
Phải tập quên đi những cảm xúc ngọt ngào bên ai đó...
Phải tập quên những phút giây thật bình yên khi ngồi cạnh nhau...
......
Và phải cố quên giây phút người ta nói lời chia tay...
Phải cố quên nỗi đau đến tan nát trái tim khi người ta đi mất...
Phải cố quên những giọt nước mắt đã rơi khi không còn người ta nữa...
Phải cố quên đi có ai đó bên cạnh mình để cố dối lòng rằng mình không cô đơn...
Phải cố quên những con đường mà cả 2 cùng đi với nhau thật ấm áp bằng những cái nắm tay thật chặt...
Phải cố quên những nụ cười thật vui vẻ khi có nhau...
Phải cố quên những lúc cãi nhau và làm hòa ngay sau đó bằng những món quà thật dễ thương
Phải cố quên...quên hết thôi...
......
Bước đi...cố bước thật chậm...để quên một người...nhưng sao bước chân cứ mãi vô hồn và lòng thì không thể quên được...
....
Có lúc đã từng ước...ước rằng...mình đừng để mất người ta...
Ước rằng mình đủ can đảm để níu đôi bàn tay ấy quay trở lại...
Ước rằng bản thân đừng quá yếu đuối để dễ dàng quên được người ta...
Ước rằng thời gian bên nhau cứ kéo dài mãi mãi và đừng bao giờ dừng lại...
Ước rằng nếu thời gian quay lại,mình đừng yêu người ta quá nhiều...
Ước rằng nhắm mắt lại và mở mắt ra là người ta sẽ lại quay về...
Ước rằng mình vô cảm để nỗi đau cứ đau nhưng mình không còn cảm giác đau nữa...
Ước rằng không phải hỏi người này người kia về người ta như thế nào...
Ước rằng mỗi lần lên Ola,không phải vào xem me người ta nữa...
Ước rằng tình yêu không phải là 1 trò chơi...vì trò chơi là ảo...nhưng nỗi đau là thật...
Ước rằng có 1 ai đó đỡ mình đứng dậy khi mình yếu đuối và muốn gục ngã...
Ước rằng mình đừng tin lời người ta hứa,nhaững lời hứa vội đến...nhưng cũng vội đi...hứa ư...hứa để làm gì...để rồi thất hứa...
Ước rằng mình đừng quá ngốc như vậy...
Và ước...ước mãi...ước hoài...ước 1 cách vô thức trong vô vọng...
......
Buông tay ra để người ta bước tiếp...
Chôn sâu tình yêu đó vào trong trái tim yếu mềm và giữ cho riêng mình...
Giấu nước mắt bằng nụ cười gượng để thấy chỉ 1 người ôm nỗi đau...
Nhìn người ta bằng những cái trộm nhìn...và chỉ cần vậy thôi...
......
Đừng Buồn như Duy Khánh...
Đừng Nhớ như Dương Hiếu Nghĩa...
Đừng Khóc như Đông Nhi...
Đừng Ước Gì như Mỹ Tâm...
Đừng Nếu như Noo Phước Thịnh...
Đừng Chờ như Hoàng Anh & Hoàng Hiếu...
Đừng Giả Vờ Yêu như Ngô Kiến Huy...
Đừng Ngốc Nghếch như Bảo Thy...
Mà hãy Quên như Khắc Việt...
......
Tập sống một cuộc sống thiếu vắng tình yêu...rồi cũng sẽ qua mà...
Phải cố đứng dậy để bước tiếp con đường dù bây giờ chỉ còn mỗi bước chân của mình...
Không được để bản thân yếu đuối và không được khóc vì khóc chỉ làm mình thêm yếu đuối...
Hứa thật nhiều...thất hứa cũng thật nhiều...Lời hứa chỉ là gió thoảng mây bay,dặn lòng rằng sẽ không tin lời hứa nào nữa...
Đừng ước và hi vọng về một thứ không còn thuộc về mình nữa,vì nó không phải của mình thì mãi mãi không thuộc về mình nữa đâu...
Thời gian là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương lòng...thời gian sẽ qua...rồi cũng ổn thôi...
Đừng cố quên...vì điều đó sẽ làm bạn nhớ nhiều hơn...
Tình yêu là gì ? Tình yêu là nỗi đau...tình yêu là giả dối...và tình yêu là nước mắt...
( What is love ? Love is pain...love is lie...and love is tear... )
Có một tôi như đứa trẻ tinh khôi tờ giấy trắng
Phút khóc cười theo xúc cảm hồn nhiên
Niềm tin câu truyện cổ tích trong thế giới thần tiên
Bức tranh tôi vẽ nét ngây ngô thơ dại
***
Có một tôi trái tim hừng hực sức trẻ thời đại
Ngực phập phồng ước muốn tuổi hai mươi
Tôi vững đi giữa muôn vạn triệu người
Không lo âu, buồn tủi hay khóc lóc
***
Có một tôi thổn thức riêng mình một góc
Là khoảng trời bồng bềnh đóa hoa mây
Thơ thiếu nữ mang mối tình nồng dang dở
Chạm âu sầu giọt nước mắt bủa vây
***
Có một tôi người đàn bà ngồi đếm đong đầy
Trơ vơ lạnh qua những ngày dông gió
Sưởi ấm lòng mình mong bình yên như cỏ
Đi đến tận cùng hóa chỉ muốn giản đơn...
***
Có một tôi sâu thẳm cõi lòng lời cảm ơn
Mỗi sớm mai bình minh giăng ngập nắng
Mặt trời hồng xoa dịu vợi vị đắng
Dù thế nào thì vẫn may mắn có một tôi…( sưu tầm internet)
Những bài thơ buồn về đêm
Đêm Buồn Khi Không Có Em ...!
Đêm chầm chậm nối dài ra vô tận
Không có em lòng buồn anh thơ thẩn
Xa lắm xa ngàn trùng em khắc ẩn
Đẹp môi cười , mắt lạ giấu bân khuân
****__***__***
Mơ bóng em và mộng giấc tràn dâng
Theo dấu em về dạo khúc tình trần
Từng nhịp gõ ba kim thành thế trận
Thơ thay lời anh gởi đến thiên thần
***__***__***
Ngủ ngon nhé em tôi đừng vương bận
Giữa lặng câm không em dù vô tận
Anh ẩn mình vào thơ với nhạc ngân
Đêm theo cùng về nối bước em gần
*****__***__*****
Đêm không Em lời tình tràn bất tận
Chờ mong và ao ước ... nhớ trào dâng ...
*****__***__*****
ĐÊM ĐÃ KHUYA MÀ SAO ANH CHƯA NGŨ ???
Đêm đã khuya mà sao Anh chưa ngũ?
Mãi nhìn trăng như nhắn gởi cùng Ai
Nỗi nhớ thương xin dành lại đôi lời
Em chẳng trách, giận hờn chi cho tội
Đêm đã khuya mà sao Anh chưa ngũ?
Mãnh trăng buồn đang tỏ để đợi Ai
Khóm lá lay, bởi than vắng thở dài
Đèn lụi tắt,bởi đêm dài quá hạn
Đêm đã khuya Anh một mình ngóng đợi
Trăng hóa tình và gió cũng lặng thinh
Ngó lên trăng như tự trách chính mình
Đêm khuya vắng, sao giờ này chưa ngũ
Đêm tàn rồi Người ơi! mau đi ngũ
Nhìn lên cao Em cũng ngắm trăng tròn
Nhắn dùm Tôi đi ngũ nhé trăng ơi!
Không giờ rồi.... Người ơi mau đi ngũ......
ĐÊM ĐÃ KHUYA NHƯNG LÀM SAO ANH NGỦ !?...
Ðêm đã khuya nhưng anh làm sao ngủ
Em chưa về luà gió lạnh từng cơn
Nổi nhớ thương ,thầm sợ bóng dỗi hờn
Em sẽ trách anh thờ ơ chẳng đủ(!)
*****
Ðêm đã khuya vì sao mình chưa ngủ
Trăng tỏ mờ đưa lối mộng tìm ai
Gió vờn lay tàn lá giọng khôi hài
Ðèn kia tỏ hay lời người mong tỏ
Ðêm ngõ xa ngồi mơ người chốn nọ
Trăng hóa tình và gió thoảng ru thơ
Chút vu vơ mà lạ chẳng hững hờ
Ðêm với mộng gieo vào tim tình thở
Ðêm đã khuya mà như còn nặng nợ
Chờ ai về cho ngọc thỏa trăng thơ
Dẫu không giờ nhưng tim lòng vẫn ngỡ
Ai ngóng chờ Ai với mộng đêm thơ
*****
Không giờ rồi , ai hỡi ngủ đi (!)
Giữa ngàn xa là Ðó mộng thầm thì
Ðây đã biết ,tình mong đừng khổ lụy
Ngàn mai về Xuân đón vẹn nghĩ suy
***
"Không giờ rồi,...ai Ðó ngủ cũng đi .(!)... ( sưu tầm internet)
0 nhận xét :
Đăng nhận xét